Báo Điện tử Gia đình Mới

'Tiền các con cho, mẹ không tiêu đến, các con giữ lại lo nhang khói cho cha mẹ...'

Rồi bà đi lặng lẽ trong đêm mưa giông gió bão bùng, các con bà đều có mặt đủ cả. Bà kịp nhìn mặt từng đứa trước khi trút hơi thở cuối cùng.

Ông mất sớm, để lại bà một thân một mình vò võ nuôi các con khôn lớn. Năm đứa con sòn sòn như gà như vịt đang tuổi ăn, tuổi lớn hút cạn hết sinh lực của bà.

Bà tuy vất vả nhưng vẫn cắn răng chịu đựng cho con cái đi học đi hành, mong các sau này có thể thoát khỏi lũy tre làng, thoát khỏi cảnh bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.

Nhờ trời, các con bà ai cũng đều thông minh, nhanh nhẹn, năm nào cũng thi đua nhau dẫn đầu lớp, đầu trường. Bà vui mừng ứa nước mắt, coi như bà hi sinh cũng không oan uổng.

Nhưng sức người có hạn, các con càng lớn, bà càng đau yếu liên miên. Tuổi chưa cao nhưng lao lực, thiếu ăn khiến bà gầy gò, ốm yếu như bà lão 70. Thương mẹ, cô con gái cả nhất quyết bỏ học giữa chừng, ở nhà lao động phụ bà nuôi các em ăn học.

Nhiều năm trôi qua, các con cái của bà ai cũng đỗ đạt, có ngành nghề ổn định. Người thì làm giáo viên, người thì bác sĩ, người thì làm cán bộ tỉnh… đứa nào cũng lập nghiệp xa nhà, duy chỉ có cô chị cả năm nào, sau khi các em đã thành nghề mới gật đầu xây dựng gia đình riêng. Người mà con gái bà lấy cũng là dân lao động chân tay, ở sát làng kế bên.

21-1502357876364

Cô con gái cả theo về nhà chồng ở, thế là căn nhà chỉ còn lại một mình bà lọm khọm, cô đơn. Bà buồn. Bà già rồi, sức khỏe cũng không có, nhưng ngồi không thì bà không chịu được.

Thế là ngày nào bà cũng lọ mọ ngoài vườn, không nhổ cỏ cũng trồng rau, bắt sâu cho từng cây, từng lá, bà coi đó là thú vui duy nhất của bà.

Các con bà giờ đứa nào cũng bận, cả năm cả tháng có khi đáo về thăm mẹ được 1, 2 lần, rồi lại vội vàng đi ngay, có đứa về chẳng kịp ngồi xuống ăn với bà nổi bữa cơm.

Cô con gái cả thỉnh thoảng cũng chạy qua chạy lại, có đồ gì ngon cũng mang tới cho bà, nhưng con bà còn bận chồng con, rồi việc đồng áng, rảnh lắm cô mới qua được chốc lát, rồi lại tất tả về ngay.

Trong mấy đứa con, con gái cả là người vất vả nhất, làm nông chỉ đủ ăn thôi, chứ lấy đâu ra mà dư dả. Ấy thế mà lại là đứa sống tình cảm nhất. Các con thứ của bà lâu lâu về, lại dúi cho bà nắm tiền, bảo mẹ thích gì cứ ăn, mua gì cứ mua, nếu cần hơn thì bảo con.

Thế nhưng bà già rồi, còn tiêu còn ăn được cái gì nữa. Tiền đấy bà cất hết vào tủ, thỉnh thoảng mua đồng quà tấm bánh gửi sang cho con gái cả. Chỉ có con gái cả biết bà thích ăn gì, cô không về liên tục được, nên mỗi lần sang đều cố kho cho mẹ một nồi cá kho tộ, muối vài cây dưa, quả cà, đổ đầy lu nước. Nhìn mẹ già run rẩy, lập cập, cô thương đến xót lòng mà chẳng thể làm gì hơn được.

Rồi bà đổ bệnh, bà ho sà sã suốt ngày đêm, ho đến thắt ruột lại. Chỉ có mấy ngày mà người bà rạc đi trông thấy. Cô con gái cả chạy sang, nhìn bà mà rơi nước mắt, vội nhờ chồng đưa bà đi viện. Kết quả chẩn đoán của bác sĩ khiến cô chết nửa phần hồn: Mẹ cô bị ung thư phổi giai đoạn cuối.

Bác sĩ nói, bà không trị liệu được nữa, hơn nữa bà già rồi, cái gì cũng lão hóa hết, lại thêm sức đề kháng kém, thuốc thang giờ chẳng còn tác dụng. Rồi bác kê đơn cho bà, chỉ có thuốc giảm ho, giảm đau, bảo cầm cự được ngày nào, hay ngày ấy.

Từng lời bác sĩ nói như cứa vào tim cô, chị đau xót, thương bà biết bao nhiêu. Nhìn bà nằm thiêm thiếp trên giường bệnh, hom hem, tóc bạc trắng, gầy gò, ốm yếu. Cô không cầm nổi nước mắt.

Cô gọi điện báo các em về, đứa nào nghe tin cũng bất ngờ, mấy đứa em gái còn khóc sụt sịt trong điện thoại, thế mà cũng phải 2, 3 ngày sau mới thấy mấy đứa có mặt ở nhà.

Đứa con nào cũng cầm tay bà, khóc lóc, bảo thương bà nhiều lắm. Thỉnh thoảng bà hé mắt ra nhìn, thấy mấy chị em có mặt đủ cả mà thấy mừng quá. Bà ốm thế này cũng hay, lâu lắm rồi bà không được quay quần bên con cháu đông đủ như thế.

11512

Từ ngày bà ốm, con cái bà thay nhau về thăm nom mẹ, chỉ có cô con gái cả ở gần là thường xuyên túc trực bên bà. Càng ngày bà càng yếu, tiếng ho cũng chỉ còn nghe khục khoặc trong cổ họng, bà không còn đủ sức mà ho ra.

Bà không ăn được, không ngủ được, bà biết bà như cái lá vàng treo trên cây, chỉ chờ có cơn gió thổi qua là rụng xuống.

Thôi thế cũng được, các con bà đều khôn lớn cả, bà có chết cũng thanh thản mà nhắm mắt. Lá rụng về cội, trước giờ ai chẳng phải trải qua. Ông đợi bà lâu quá rồi, bà cũng nên về đoàn tụ với ông.

Rồi bà đi lặng lẽ trong đêm mưa giông gió bão bùng, các con bà đều có mặt đủ cả. Bà kịp nhìn mặt từng đứa trước khi trút hơi thở cuối cùng.

Tang lễ cho bà lo xong xuôi, các con bà thu dọn lại quần áo, đồ đạc cho bà. Thấy trong tủ có tờ giấy bọc kín, mở ra xem thấy nguyên cục tiền toàn tờ mệnh giá lớn, có tờ giấy với dòng chữ nguệch ngoạc đính kèm: “Tiền các con cho, mẹ không tiêu đến, các con giữ lại lo nhang khói cho cha mẹ”.

Mấy đứa con bà òa lên khóc nức nở.

Phong Linh/giadinhmoi.vn

Tin liên quan

Tags:

© CƠ QUAN CHỦ QUẢN: VIỆN NGHIÊN CỨU GIỚI VÀ PHÁT TRIỂN. 

Giấy phép hoạt động báo chí điện tử số 292/GP-BTTTT ngày 23/6/2017 do Bộ Thông tin- Truyền thông cấp. Tên miền: giadinhmoi.vn/

Tổng biên tập: Đặng Thị Viện. Phó Tổng biên tập: Phạm Thanh, Trần Trọng An. Tổng TKTS: Nguyễn Quyết. 

Tòa soạn: Khu Đô thị mới Văn Quán, phường Phúc La, quận Hà Đông, thành phố Hà Nội, Việt Nam. 

Văn phòng làm việc: Nhà C3 làng quốc tế Thăng Long, phường Dịch Vọng, quận Cầu Giấy, Hà Nội.  

Điện thoại: 0868-186-999, email: [email protected]

Thông tin toà soạn | Liên hệ | RSSBÁO GIÁ QUẢNG CÁO