Báo Điện tử Gia đình Mới

'5 năm giật chồng người, đến khi gặp vợ anh được 5 phút, em đành buông tay'

Sáng hôm sau, em chuyển nhà đi chỗ khác, không còn liên lạc gì với anh nữa. Thật tâm em muốn sống ngẩng cao đầu mà không phải chịu bất cứ 1 sự dằn vặt nào trong lòng nữa...

'5 năm giật chồng người, đến khi gặp vợ anh được 5 phút, em đành buông tay' 0

Em đã từng làm kẻ thứ 3, tiểu tam tới 5 năm liền. Chúng em từng có 1 thời gian học chung lớp nâng cao ngoại ngữ nên quen biết nhau. Anh chồng hờ của em cao ráo, đẹp trai, lịch sự, tình cảm. Quả thật anh là người đầu tiên khiến cho em có cảm giác yêu.

Dù biết anh đã có vợ và 2 con nhỏ nhưng em chẳng thể dứt anh ra được. Mỗi lần nói chia tay, thử không gặp nhau vài ngày, em đã cảm thấy đau lòng. Rồi anh điện thoại, nhắn tin năn nỉ, em lại chẳng thể kìm lòng được.

Loanh quanh với nhau tận 5 năm trời, có đến 9 lần chia tay nhưng chẳng bao giờ thành công. Em tự chủ được kinh tế, em cũng làm ra tiền nên đến với anh chẳng phải vì tiền bạc. Chỉ là em thèm cái cảm giác được có anh ở bên chia sẻ. Nói thật nhiều khi em còn cho anh thêm tiền để trang trải hàng tháng.

Có lần đứa nhỏ nhà anh nhập viện vì viêm phổi, nhà chưa có tiền đóng viện phí, em cũng cho luôn. Em đã từng có suy nghĩ thôi chẳng cần danh phận làm gì, chỉ cần mãi được làm người đàn bà thứ 2 ở cạnh anh, cuộc sống cứ diễn ra đều đều thế này cũng được.

Thế nên em chưa từng ra mặt thách đố chị vợ của anh như các tiểu tam khác vẫn hay làm. Bản thân chị ấy chắc cũng không hề biết có sự tồn tại của em nên 2 đứa vẫn cứ được yên ổn đi sớm về khuya với nhau ngần ấy năm.

'5 năm giật chồng người, đến khi gặp vợ anh được 5 phút, em đành buông tay' 1

Mãi đến cách đây 7 tháng, em mới chợt nhận ra chặng đường mình đang đi sẽ chẳng tới đâu. Mọi sự yêu kiều, mỹ miều chỉ là do em tự ảo tưởng ra chứ thực tế thì phũ phàng lắm. Em rốt cuộc chỉ là người được anh chọn để nghỉ chân.

Nhớ lần ấy, em và vợ anh cùng bị ốm. Trước đó anh dối vợ đi công tác 2 ngày nên không về nhà. Đêm ấy, dĩ nhiên anh ở cạnh em. 2 đứa quấn lấy nhau chẳng biết trời đất là gì, tận 8 giờ sáng mới tỉnh giấc.

Vừa mở mắt, anh đã vồ ngay lấy cái điện thoại. Có 2 cuộc gọi nhỡ của vợ và 1 tin nhắn: "Đêm qua em sốt quá, giờ người mệt thật. Mấy giờ anh mới về?".

Rồi anh lồm cồm ngồi dậy, vội vàng mặc lại áo quần. Anh mặc kệ em nằm đó ho sù sụ mà với lấy cái balo bảo: "Thôi anh về nhà luôn đây", chẳng thèm dặn dò em nửa lời ăn ra sao, thuốc men uống như thế nào.

Tiếng cánh cửa khép lại, em nằm trơ khấc trên giường. Tận lúc đó mới nhớ ra được anh chưa bao giờ vun vén cho em. Mỗi lần đến, anh chỉ mạnh dạn cởi cái áo trên người em xuống nhưng chưa bao giờ giúp em mặc chúng lại, cũng chưa bao giờ thu vén bãi chiến trường sau mỗi lần gần gũi...

Từ lúc đó em tự thấy tình cảm mình dành cho anh cứ nhạt dần. Em cảm giác không có anh, cuộc sống của em vẫn cứ diễn ra êm đềm như vậy. Không có anh, em vẫn đủ no, ốm đau vẫn cứ tự mình chăm sóc được. Mọi vướng bận em vẫn đủ sức tháo gỡ. Vì vốn dĩ đâu phải lúc nào em bối rối cũng có anh ở cạnh mà chia sẻ đâu.

Có 1 lần, em đi chợ bất ngờ gặp vợ anh. Chắc người ta không biết em nên khi chạm mặt em, chị ấy vẫn tỉnh bơ. Em biết người ta, vì ngày nào chẳng ghé vào facebook anh xem ảnh.

Nhưng trái với khuôn mặt đầy đặn, ánh mắt rạng ngời trong những tấm hình đó, người phụ nữ mà em thấy hôm ấy trông gầy gò, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng, bộ đồ mặc trên người đã sờn màu.

Chị ấy đi mua có con cá, thế mà chọn lâu ơi là lâu. Lúc đưa cho người ta làm sẵn, chị cũng tỉ mỉ dặn: "Cô làm sạch sạch cho cháu chút, dính 1 tí mật đắng là chồng cháu không ăn đâu".

"Gớm nữa, đã hôm nào cô làm còn mật cho cháu chưa?".

"Dạ, cháu cứ dặn cô vậy, sợ cô quên. Tại lâu anh ấy mới ăn cơm ở nhà, chê thì buồn lắm".

"Bảo sao hôm nay mua lắm thứ thế".

"Dạ, 3 mẹ con thì ăn sao chẳng được cô, có chồng thì phải khác chứ!".

Em vô tình chạm phải ánh mắt chị ấy lúc đó, cảm thấy bồi hồi vô cùng. Ánh mắt buồn buồn nhưng vẫn nhen lên dáng vẻ hi vọng.

Chị ấy nhận túi cá cho vào cái làn đầy các loại rau củ quả rồi quay gót ra về. Em cứ ngẩn ra nhìn theo dáng người ấy mãi. Chẳng hiểu sao lúc đó lại cứ có cảm giác người ta đơn độc quá chừng.

Suốt chặng đường về nhà, em khóc rất nhiều. Khóc vì vừa cảm thấy đau lòng, vừa ân hận, lại cũng vừa hụt hẫng. Tiếng là quen nhau 5 năm nhưng em lại chẳng hề biết anh ghét ăn cá kho còn dính chút mật. Thế mà em vẫn cứ ảo tưởng là mình hiểu anh nhiều lắm, mình chính là 1 nửa bất di bất dịch của anh. 1 nửa sống trong bóng tối của đời anh.

Em nghĩ chắc vì có sự xuất hiện của em mà 3 mẹ con họ mới trông ngóng có 1 bữa cơm bố ăn ở nhà đến vậy. Mình thật đáng ghét. Thế mới hiểu tại sao những người như em chẳng được gọi là vợ 2, vợ bé mà bị gọi bằng 1 từ chua xót, đắng cay: Con bồ!

Vì tình nghĩa bồ bịch chẳng giống như vợ chồng. Vì chồng, chị đã đánh đổi thời gian của mình, quên cả việc tự làm đẹp chính bản thân để chăm sóc cho anh, lo lắng chu toàn cho gia đình... Còn em, thiếu hụt anh em chỉ thấy buồn chứ thực tế em vẫn sống ổn.

Buổi tối, anh điện thoại đến bảo 45 phút nữa sẽ sang chỗ em. Em vừa khóc vừa nói: "Về với vợ đi anh. Em xin lỗi", rồi tắt nguồn điện thoại.

Sáng hôm sau, em chuyển nhà đi chỗ khác, không còn liên lạc gì với anh nữa. Thật tâm em muốn sống ngẩng cao đầu mà không phải chịu bất cứ 1 sự dằn vặt nào trong lòng nữa...

                                                                                                (Diệu Linh)

Tin liên quan

Tags:

© CƠ QUAN CHỦ QUẢN: VIỆN NGHIÊN CỨU GIỚI VÀ PHÁT TRIỂN. 

Giấy phép hoạt động báo chí điện tử số 292/GP-BTTTT ngày 23/6/2017 do Bộ Thông tin- Truyền thông cấp. Tên miền: giadinhmoi.vn/

Tổng biên tập: Đặng Thị Viện. Phó Tổng biên tập: Phạm Thanh, Trần Trọng An. Tổng TKTS: Nguyễn Quyết. 

Tòa soạn: Khu Đô thị mới Văn Quán, phường Phúc La, quận Hà Đông, thành phố Hà Nội, Việt Nam. 

Văn phòng làm việc: Nhà C3 làng quốc tế Thăng Long, phường Dịch Vọng, quận Cầu Giấy, Hà Nội.  

Điện thoại: 0868-186-999, email: [email protected]

Thông tin toà soạn | Liên hệ | RSSBÁO GIÁ QUẢNG CÁO